C h ù m T h ơ Q u ốc N a m # 1MỘT GÓC THIÊN ĐƯỜNG. Bởi vì em, anh làm thơ tình ái, Chỉ vì em, thi nhân dốc tim trần. Yêu em lắm, ngàn tiếng thở ái ân, Anh chết đuối trong niềm riêng hạnh phúc. Em yêu dấu, nỗi lòng nào tỉnh thức, Đam mê nào không có lúc đau rưng. Trời đã trao anh một góc thiên đường: Em rực rỡ như muôn ngàn tinh tú. Anh yêu em, nàng tiên từ vũ trụ, Xuống trần gian làm thân phận mỹ nhân. Một đêm xưa, em đáp xuống hồn anh, Cùng thắp sáng cõi tình ta tuyệt diệu. Rồi xa em, xa lửa tình vũ điệu, Anh cô đơn trên mấy nhánh đường dài. Tình yêu thành nỗi nhớ rất miệt mài, Rất tha thiết như một lần hội ngộ. Đã gặp em, sau muôn ngày cách trở, Nụ hôn tình đầu, vạn phút mê say, Khi xa nhau, vụt dõi bóng chim bay, Hành tinh anh bỗng trở thành hoang địa. Và như thế là tình ta trở lạ, Một cuộc tình tưởng chỉ có trong mơ. Như yêu em là xa cách sông hồ, Song mãi mãi là cơn mê thần thánh. Em yêu dấu, anh chờ em cùng tận, Cuối cuộc đời, cuối cả giấc chiêm bao. Anh hẹn em sẽ nối lại nhịp cầu, Và suốt kiếp sống bên nhau vĩnh viễn. QUỐC NAM ~~oo))((oo~~ GIỮ LỬA QUÊ HƯƠNG. Đã mấy năm qua ta hỏi em: Mùa xuân hờ hững đến bên thềm. Hay trời xứ lạ lòng ta buốt? Có sóng trùng dương trong mắt đêm. Dừng bước bao năm Seattle, Tâm tư chùng lắng mỗi hoàng hôn. Ta mơ một sớm về quê mẹ, Quên những đêm dài lệ héo hon. Ta vẫn yêu em như mới gặp, Tưởng như nước Mỹ cõi thiên đường. Hôn em giữa gối chăn nhung lụa, Mà thấy dâng cao nỗi tủi buồn. Ta tủi thân trai nợ áo cơm, Anh em đồng đội chết dần mòn Trong lò lửa đỏ quê hương đó, Em hãy cùng ta đốt lửa hồng. Giữ lửa cho nhau em hỡi em, Để ta yêu mãi dáng ngoan hiền. Hỡi người tình trẻ xuân kiều diễm, Tiếng hát em vang dậy khắp miền. Lòng ta một góc trời u tối, Có bóng chim côi lượn cuối đời. Ta mỏi mòn đi tìm nắng mới, Xuân hồng kết nụ… hỡi quê ơi! Chỉ là giấc mộng đêm vần vũ, Đôi mắt quê hương đẹp lạ thường. Em nhé cất lời ca ngọt dịu, Cho bè bạn ta cõi tù chung. Đã mấy năm qua ta hỏi em: Tết này ai lạnh lẽo bưng biền… Giúp ta một buổi đăng trình sớm, Cắm lại Cờ Vàng trên đất thiêng. QUỐC NAM (Seattle, 1983) ~~oo))((oo~~ EM PHỤC SINH TÔI. Tôi gặp em, rồi xa em vạn dặm, Cuộc tình đầu không vẹn ước chung thân. Vẫn nhớ nhau trên muôn nẻo đuờng trần, Em, điểm sáng trong hồn tôi bất diệt. Người tình xưa, quê hương xa biền biệt, 30 năm còn trăn trở đêm thầm. Tôi yêu người, tim căng máu tình thâm, Quên sao được nét môi em thánh thiện. Có một ngày, cõi tử sinh hiển hiện, Tôi đang mơ hay đang ngủ thiên đàng? Em chợt bên tôi, hoa nở trời xanh, Cùng say đắm hôn nhau như ảo mộng. Tôi ghì siết hình dáng em sinh động, Mềm như mây trên đỉnh núi mùa xuân. Môi tìm môi, hoà nhập đôi tình nhân, Trở thành khối tình hiến dâng tuyệt diệu. Nụ ân ái đã nâng niu vũ điệu, Vết bỏng môi em ghi dấu tình sâu. Đôi ta thành hơi thở của đời nhau, Và như vậy là tình ta tuyệt đỉnh. Từ tháng sáu, trời cao nguyên mây tím, Em phục sinh tôi trong những vòng ôm. 30 năm qua hai đứa tang thương, Như quê hương đã trầm luân, khổ ải. Kỷ niệm cũ, tôi ần cần ghi lại: Một cuộc tình tưởng chỉ có trong mơ. Gặp lại em, ôi, mắt môi là thơ, Tôi đắm đuối người quê hương, diễm tuyệt. QUỐC NAM ~~oo))((oo~~ MÊ HOANG Nắng lên giọt nắng hao gầy, ta tương tư thuở còn đầy môi em. xứ người quạnh quẽ từng đêm, nghe hơi em thở càng thêm đắng hồn. nụ cười đâu đó xanh trong, mắt em ta ngỡ quê hương hiện hình. giấc mơ cay mắt ân tình, lộ khuya tuyết đổ bóng nghiêng tủi buồn. ở đây, ở đó, xa không, mùa thu kỷ niệm còn trông ngóng gì. về qua Kansas City, ta không thể nói một lời nào thêm. ơi người con gái Việt Nam, tiếng em trong suốt hồn trầm tình quê. gởi em một chút hoang mê. QUỐC NAM (1977) ~~oo))((oo~~ CHO NGƯỜI TÌNH Ở LẠI. Dứt lìa quê hương, tim trần rạn vỡ nỗi tủi buồn nào hơn thế không em?! ta xa em giờ đong nỗi muộn phiền, cơn nước lũ xoáy hồn ta chết ngất. Đường em đi cánh đồng xanh bát ngát, lúa trĩu vàng có thấy nắng mùa xuân? thở đi em cho quên nắng muộn màng, bom đã nổ… đêm đã đầy tiếng khóc. em ở lại với tháng ngày rêu mốc, cháy tâm tình trong vận nước đổi thay. giờ phương nào tù ngục sẽ bủa vây, chùm bóng tối xây mộ phần đau đớn. Ta nhớ em đến vô cùng vô tận, giọt máu ân tình đã đọng trong em. ta yêu em trên đồng lúa bình nguyên, thơm mùi cỏ, căng trái cây ngọt lịm. và ta bỏ đi không lời bịn rịn, không nụ hôn, không lời chúc cho con. con ra đời không cả chiếc nôi hồng, mẹ tủi nhục trong vùng kinh tế mới. Ta tự hỏi tới ngày con đầy tuổi, lời trần tình từ Mỹ gởi về em. em gởi trả bức điện tín ướt mềm: “Con đã chết và quê hương giẫy chết!” nước mắt ta thành dòng sông bất diệt, nghiền nát hồn trong vũng máu quê hương. QUỐC NAM (Tháng 7/1977)
|