C hùm Thơ Quốc Nam # 2
NGƯỜI TÌNH ALPHA ĐỎ.
Ta thấy em chiều Văn-Khoa nắng đổ,
Dáng ngoan hiền và đôi mắt nai tơ.
Hồn rung động, buổi gặp gỡ tình cờ,
Em áo trắng của ngôi trường Công Chúa.
Alpha Đỏ ta (1), thuở nào khói lửa,
Giữa đạn thù, thấp thoáng bóng hình em.
Ta yêu thương nàng Mỹ Tho dịu hiền.
Vang tiếng quân reo Rạch Gầm lịch sử.
Đại Đế Quang Trung diệt tan Xiêm dữ,
Nguyễn Ánh kéo về toan giết quân Nam.
Sức sống bừng lên bến nước Tiền Giang,
Ta nuôi mộng sẽ trở thành danh tướng.
Bên Lê Ngọc Hân (2), mỹ nhân áo trắng,
Ta yêu em như màu đỏ Alpha.
Mối tình muôn năm quyện cõi sơn hà,
Dòng máu chảy trong tim ta bất tận.
Rồi một ngày tháng tư đen quốc hận,
Cả giang sơn tràn ngập bóng quân thù.
Ta đảo ngũ thành tên lính ngu ngơ,
Mộng danh tướng chợt bay theo gió lộng.
Ta mất dấu mỹ nhân thời áo trắng.
40 năm sau tái ngộ tình em.
Giờ đôi ta đã ở tuổi an nhiên,
Vẫn “tổ quốc, danh dự & trách nhiệm”.
Dẫu thế nào, em vẫn là sáng-điểm,
Hồn giao nhau Alpha Đỏ rạng ngời.
Hãy thương yêu như ngày cũ xa xôi,
Em mãi mãi trong tim ta gắn bó.
Yêu quá lắm người tình Alpha Đỏ,
Dù đôi ta chưa chung bước trên đời.
QUỐC NAM
(trích Thơ tập 6 “Bản Thánh Ca Alpha Đỏ”)
(1) SVSQ Trường Võ Bị Quốc Gia VN mang Alpha Đỏ trong thời gian thụ huấn tại quân trường Dalat.
(2) Lê Ngọc Hân là Công Chúa triều đại Hậu Lê, trở thành Bắc Cung Hoàng Hậu cạnh Vua Quang Trung. Trường trung học nữ duy nhất Việt Nam mang tên Ngọc Hân Công Chúa tại thị xã Mỹ Tho.
~~oo))((oo~~
GIỌT LỆ MỪNG.
Người đi, tháng chín oan khiên,
Vết thương chinh chiến tách riêng nẻo đời.
Người xa biền biệt thân tôi,
Dòng cuồng lưu cũ. Đêm vơi chén sầu.
Tôi về rừng đã xưa sau,
Cao nguyên vẫn đẫm một màu xanh thông.
Mùa thu kỷ niệm mênh mông,
Bóng em ẩn hiện, loé không gian chùng.
Hôn nhau một nụ trùng phùng,
Rồi xa cách mãi những phương nhạc buồn.
Bốn mươi năm vẫn cô đơn,
Trái tim tôi đã chảy dòng sông em.
Hạ-Xuân ngắn ngủi êm đềm,
Gần bên sao vẫn xa thêm nghìn trùng.
***
Bỗng đâu em giọt lệ mừng,
Tìm nhau thấy lại một khung trời hồng.
Em chừ quả phụ đài trang,
Mỹ nhân áo trắng, tôi bàng hoàng tim.
Ôm nhau mà ngỡ mộng chìm,
Giữa lòng biển rộng của niềm chiêm bao.
Tôi thì thầm giấc ly-tao,
Gọi tên yêu dấu, nhớ sao tình đầu.
Trước gương, đôi bóng sát nhau,
Tôi say tình đẹp mộng nào xuân xanh.
Nghe như nước mắt ứa nhanh,
Trên môi hạnh phúc, trên thân thể nhầu.
40 năm giữ cho nhau,
Tình yêu thanh khiết, đượm mầu tuyết trinh.
Gặp nhau, tháng chín, thu xinh,
Đôi ta đã hiến nghĩa tình cho nhau.
Chao ôi! Giọt nhớ, giọt sầu.
Tôi / em yêu mãi ngàn sau, nồng nàn.
Bởi hoa đã nở nụ vàng,
Em e ấp thở tiếng “anh” ngọt ngào.
Giọt lệ mừng, máu dâng trào!
QUỐC NAM
(15/9/2008)
~~oo))((oo~~
HÃY TRỞ LẠI QUÊ HƯƠNG LÀM LỊCH SỬ.
Ta lưu đày ta một đời giẫy chết,
Nắng muộn phiền theo nước mắt tuôn rơi.
Đêm quê hương lời kinh đã rã rời,
Ta trở giấc giữa Hoa Kỳ chói sáng.
Hai hình ảnh một nội tâm tương phản,
Ta ra đi bỏ nước bỏ bình minh.
Sống ở đây ôm tủi hận một mình,
Thù đóng cặn trong hồn ta tượng đá.
Thức dậy đi, hỡi óc tim biển cả,
Tuổi trẻ ơi, những biểu tượng cuối cùng,
Là niềm tin của giòng giống Tiên Rồng,
Hãy trở lại quê hương làm lịch sử.
Ta hôn mê những chiều xa cố xứ
Ly rượu nồng sao phá nổi cơn đau.
Nhớ Việt Nam từng dốc đá nhịp cầu,
Quê nghèo đã nuôi ta thành bất khuất.
Từ Nam Định (1) xuôi Miền Nam trù mật,
Bước chân ta qua những cánh đồng vàng.
Nuôi triệu dân rừng lúa chín trổ bông,
Ta giữ trọn những ảnh hình dấu ái.
Ngày lớn khôn ta trở thành chiến sĩ,
Bao chuyến hành quân giữ nước kiêu hùng.
Xương máu ta góp diệt kẻ thù chung,
Giờ thống trị trên Việt Nam nghiệt ngã.
Ta nhớ quê ta nẻo đường sỏi đá,
Kỷ niệm thu đầy tim óc yêu thương…
Dừng chân Tha La một độ qua đường,
Ta luyến nhớ vùng khô cằn Hậu Nghĩa. (2)
Nay đất nghèo lại xác xơ hơn nữa,
Bà mẹ quê còng lưng giữa cánh đồng.
Tưởng hòa bình hoa rộn nở tình thương,
Nào ngờ sắn khoai thay cơm, đói khổ!
Và dấu đạn trong lòng dân bỗng vỡ,
Bọn vô lương dày xéo mộng bình thường.
Ước vọng gì trên tăm tối quê hương
Tầng địa ngục nơi trần gian có thật.
Việt Nam ơi! Năm mươi năm đã khuất,
Trang sử lật qua đọng máu anh em.
Những đời trai mòn mỏi dưới xích xiềng,
Vẫn chiến đấu cho Tự Do Chánh Nghĩa.
Ta ngồi đây nghe hồn quê giục giã,
Tiếng vọng anh em Phục Quốc âm thầm.
Quê hương khổ đau nước mắt ngập tràn,
Dân ta khóc rung vùng trời Đông Á.
Hãy góp lại những bàn tay sắt đá,
Vạn triệu tâm hồn yêu nước hôm nay.
Lòng kiên cường bất khuất ngút sông dài,
Nung chí lớn, cứu Việt Nam tăm tối.
Ta, tuổi trẻ, một lời nguyền trở lại,
Ôm đất quê hương nước mắt đã tràn.
Nhìn Việt Nam rồi gục chết cũng đành,
Trời phải sáng cho dân ta hạnh phúc.
QUỐC NAM
(1) Tỉnh Nam Định, Bắc Phần là nơi sinh trưởng của tác giả.
(2) Hậu Nghĩa là một tỉnh nghèo nhứt trong 12 tỉnh thuộc lãnh thổ Quân Khu 3 cũ, nơi tác giả liên tục tranh đấu cho dân quyền suốt những năm đầu của thập niên 70.
~~oo))((oo~~
DÒNG SÔNG THÁNH ĐỊA.
Vơi một nửa dòng đời
ta say cơn nắng hạ
giấc mộng đã xa vời
bờ sông xanh bỗng lạ.
Còn gì mà mong nhau
quê hương đầy bất hạnh
lửa cháy trĩu ngang đầu
qua ngày dài giá lạnh
em trào lệ run đau.
Ta thấy em ru đêm
ngà ngọc đâu còn nữa
mười ngón tay máu đổ
mắt sao thành loạn điên
xuôi giòng đời tủi hổ
mất rồi nỗi lòng riêng.
Ta băng Thái Bình Dương
hồn vẫn còn ở đó
con tàu qua đêm trường
mộng đời thành bão tố
ôi ngày dài quê hương.
Con đường xưa em sang
khu trường đua Phú Thọ
hàng cây chừ bỡ ngỡ
những bàn tay nhục nhằn
đưa em vào đổ vỡ.
Cho ta nhắn bạn bè
và người tình phố nhỏ
một đời ta nhung nhớ
một đời ta còn nghe
tiếng sáo diều trong gió
lời em hát chiều quê
trên bờ sông thánh địa.
QUỐC NAM
(Tháng 8/1977)
~~oo))((oo~~
BÀI BIỆT LY GỞI CHỊ
Em viết đôi lời thăm hỏi chị,
Trời xuân chùng xuống chút mưa bay.
Trắng đêm em thức chìm suy nghĩ,
Đời vẫn đong em chuỗi tủi đầy.
Chị xưa một thuở xuân tròn mộng,
Anh đã hy sinh dưới bóng cờ.
Thương chị nuôi con thành khôn lớn,
Trong khi ong bướm rộn đường mơ.
Hồi đó em mới vừa bảy tuổi,
Giờ em của chị bốn mươi lăm.
Nhiều năm qua với bao thay đổi,
Chị vẫn trung trinh giữa nẻo trần.
Nay hai con chị thành nhân cả,
Tóc chị bạc màu như suối xa.
Bên Mỹ chị em ngăn cách quá,
Nhưng lòng em vẫn nhớ thương qua…
Chị ơi! Đời dạy em nhiều lắm,
Người ấy phụ em đi lấy chồng.
Cay đắng theo từng đêm thức trắng,
Bởi em sống chết với quê hương.
Người ấy đòi sao tiền bạc đủ,
Nàng mơ danh vọng với cao sang.
Phận em tay trắng từ xa xứ,
Có phải tình yêu chỉ bạc vàng (?)
Chị ơi! Từ mẹ cha yên nghỉ,
Em ủ linh hồn trong thú điên.
Mười mấy năm em không hưởng thụ,
Lao vào sinh hoạt … để tìm quên.
Kết quả chỉ là bao hận tủi,
Người ta nghiền nát trái tim mềm.
Yêu thương nào phải là mua bán,
Mà nỡ dứt tình em, với đêm.
Xin viết đôi lời từ biệt chị,
Ngày mai em đã quyết đi xa.
Vì không hợp với đời nhung lụa,
Vật chất dư thừa, đạo lý ma!
Nếu nhận tin em chết dưới cờ,
Thì xin chị hãy nguyện cầu cho
Một thân lãng tử yêu non nước
Hơn cả quãng đời vinh nhục qua.
QUỐC NAM
(1989)